Giải trí-Truyện cười.

Các thớt khác của dungnd

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Nóng quá. Làm vài cái truyện cười đê, mời các bác ủng hộ có chuyện gì cười gì hay post lên đây. Ta làm 1 ebook truyện cười nhỉ.
Em xin đóng góp truyện copy n paste đầu tiên:

Tất cả đàn ông đều đểu


Lời giới thiệu: Arkadi Averchenko (1881-1925) là nhà văn Nga, từng chiến đấu trong hàng ngũ Hồng quân vào thời kỳ nội chiến sau Cách mạng tháng 10 Nga, sau di cư ra nước ngoài. Nổi tiếng về truyện trào phúng.





Trưởng phòng điều vận đầu máy xe lửa, lão già Miskin, gọi cô nhân viên đánh máy chữ Nina Riadnova vào phòng làm việc của mình và chìa ra hai tập tài liệu, bảo cô đánh máy lại sạch sẽ.

Khi Miskin trao hai tập giấy cho Nina, ông ngó cô chằm chằm; nhờ ánh dương quang, lần đầu tiên ông mới được trông thấy cô thật rõ ràng.

Trước mặt ông là một cô gái tầm thước, phổng phao, ngực cao vổng. Gương mặt xinh đẹp trắng hồng của cô toát ra vẻ thản nhiên, chỉ trong đôi mắt mới thỉnh thoảng ánh lên những đốm lửa màu xanh sẫm.

Miskin bước đến gần sát bên cô và nói:

- Thế này, nhờ cô... đánh máy mấy tờ giấy này. Tôi không làm phiền cô chứ?

- Tại sao ạ? - Nina hơi ngạc nhiên. - Cháu được trả lương là để làm việc ấy mà.

- Thế, thế... lương. Đúng vậy, lương. Cô đánh máy có đau ngực không? Thật đáng buồn để bộ ngực đẹp như thế kia lại bỗng nhiên bị đau.

- Ngực cháu không bị đau gì cả.

- Tôi rất mừng. Cô có lạnh không?

- Tại sao cháu lại có thể lạnh được ạ?

- Áo ngoài của cô mỏng và trong suốt thế này... Kìa, đấy, nhìn rõ cả cánh tay. Đôi tay cô đẹp quá. Cơ trên tay cô có săn chắc không?

- Để tay tôi được yên!

- Cưng... một phút nào... khoan... Sao lại giằng ra thế? Để anh xem, tay áo mỏng quá...

- Sao ông dám! Bỏ tay ra... Tôi đau... Đồ đểu!

Nina Riadnova vùng ra khỏi đôi tay gân guốc của lão già Miskin, chạy vào gian phòng lớn, nơi những nhân viên khác của phòng điều vận đang làm việc.

Tóc cô bị xô lệch sang bên, tay trái cô, chỗ phía trên khuỷu, đau âm ỉ, khó chịu.

- Đồ mất dạy, - Nina rủa thầm. - Ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!

Cô đậy vỏ lên chiếc máy chữ, mặc áo khoác ngoài, rời khỏi nơi làm việc; khi đã ra ngoài phố, cô dừng lại trên vỉa hè, ngẫm nghĩ: "Mình phải đến gặp ai nhỉ? Đến luật sư vậy".


2

Luật sư Iazưtrnicov ngay lập tức tiếp Nina và nghe cô kể rất chăm chú.

- Đểu đến thế là cùng! Mà lại già nữa kia đấy! Bây giờ cô muốn gì? - luật sư Iazưtrnicov dịu dàng hỏi cô.

- Có thể tống lão đi Xibiri được không? - Nina hỏi.

- Xibiri thì không được... Nhưng khởi kiện bắt hắn ta phải chịu trách nhiệm nói chung thì được.

- Thì anh khởi kiện đi.

- Cô có nhân chứng không?

- Tôi là nhân chứng đây! - Nina đáp ngay.

- Không được, cô là người bị hại. Nếu như không có nhân chứng thì cô có dấu vết xâm hại nào không?

- Tất nhiên là có. Lão ta xâm hại tôi rất thô bỉ. Bóp chặt lấy tay tôi. Có lẽ bây giờ vẫn còn vết tím bầm.

Luật sư Iazưtrnicov trầm ngâm, nhìn bộ ngực lộng lẫy của Nina, nhìn cặp môi đẹp và đôi má ửng hồng - một giọt nước mắt nhỏ trào ra và chảy dài bên má của cô gái.

- Cho tôi xem tay nào, - luật sư nói.

- Ở chỗ này, trong áo ấy.

- Nhưng phải cởi áo ra.

- Nhưng anh không phải bác sĩ, mà là luật sư, - Nina ngạc nhiên.

- Điều đó không có ý nghĩa gì hết. Chức năng bác sĩ và chức năng luật sư gần nhau đến mức nhiều khi chúng hòa lẫn vào với nhau. Cô có biết bằng chứng ngoại phạm là gì không?

- Không, tôi không biết.

- Ấy thế đấy. Để xác định tội phạm, tôi trước hết cần phải xác định bằng chứng ngoại phạm của cô. Cởi áo ra.

Nina đỏ mặt, thở dài, vụng về tháo mấy cái móc khuy áo và kéo một bên vai áo xuống.

Luật sư giúp cô cởi áo. Khi cánh tay mềm mại trắng hồng của Nina lộ ra với một chỗ lõm nhỏ nơi khuỷu, luật sư đưa mấy ngón tay sờ lên chỗ có vết đỏ gần bờ vai trắng hồng và lịch thiệp nói:

- Xin lỗi, tôi cần phải xác nhận bằng chứng. Giơ tay lên. Thế, cái gì đây? Ngực à?

- Đừng động vào tôi! - Nina hét lên. - Làm sao anh dám?!

Run rẩy toàn thân, cô chụp vội lấy tay áo khoác và vội vã mặc vào.

- Gì mà cô giận dữ thế? Tôi còn cần phải xác định để loại bỏ khả năng kháng kiện...

- Anh là đồ mất dạy! - Nina cắt ngang, dập mạnh cửa, bước ra khỏi phòng.

Bước đi ngoài phố, cô thầm nhủ:

- Mình đến gặp luật sư để làm gì nhỉ? Đáng ra mình cần đến gặp bác sĩ xin giấy chứng nhận về việc xâm hại thô bỉ này mới phải.


3

Bác sĩ Dubiago là một người đàn ông đứng tuổi đạo mạo.

Ông tỏ vẻ hết sức thông cảm với Nina, lắng nghe cô kể, chửi rủa lão trưởng phòng điều vận và gã luật sư, rồi nói:

- Cởi đồ ra.

Nina cởi áo ngoài, nhưng bác sĩ Dubiago xoa tay bằng một động tác rất chuyên nghiệp và nói:

- Cô, thế này, cởi hết ra...

- Hết là thế nào? - Nina bùng lên. - Lão ta túm lấy tay tôi. Tôi chỉ cho ông xem tay thôi.

Bác sĩ ngắm nghía thân hình Nina, bờ vai trắng như sữa của cô, và dang hai tay ra.

- Dù sao thì cô cũng phải cởi hết... Tôi cần phải có một cái nhìn tổng thể về cô. Xin lỗi, để tôi giúp cô.

Ông cúi xuống bên Nina, khám phá cô bằng đôi mắt cận thị, nhưng chỉ một phút sau cái vung tay của Nina đã đánh văng khỏi mũi ông cặp kính cận, khiến bác sĩ Dubiago nhất thời mất đi không chỉ khả năng có một cái nhìn tổng thể, mà cả cái nhìn bình thường cũng không thể có.

- Để tôi yên.. Lạy Chúa! Tất cả đàn ông đều đểu.


4

Rời khỏi nhà bác sĩ Dubiago, Nina toàn thân run rẩy vì giận dữ và phẫn nộ.

"Đấy - những người bạn của loài người đấy! Những con người trí thức đấy!... Không, cần phải vạch mặt, phanh phui, tố giác tất cả cái lũ đểu giả mang mặt nạ đạo đức này".

Nina đi loanh quanh trên các hè phố một hồi, bình tĩnh lại ít nhiều, rồi quyết định đến gặp nhà báo Gromov, - một nhân vật tên tuổi, có tiếng là đàng hoàng, trung thực, không thể mua chuộc được, một tuần từ hai đến ba lần thẳng tay vạch mặt sự dối trá.

Nhà báo Gromov thoạt đầu tiếp Nina không được niềm nở cho lắm; nhưng sau khi nghe xong câu chuyện của cô, anh đã tỏ vẻ cảm thông với những phiêu lưu bất hạnh của cô.

- Cha cha! - anh cười cay đắng. - Thấy chưa, những con người tốt đẹp có trách nhiệm chữa trị vết thương và giảm nhẹ đau đớn cho loài người đau khổ! Thấy chưa những kẻ bảo vệ nhân dân bị áp bức và lăng nhục, những đại diện cho chân lý công bằng! Họ đã bị rơi mặt nạ văn hóa ngay trong lần đụng chạm vớ vẩn nhất với cuộc sống. Một lũ man rợ, đến tận giờ vẫn sống bằng xác thịt... Cha - cha! Ta biết họ mà.

- Có phải cởi áo ra không ạ? - Nina rụt rè hỏi.

- Cởi áo? Cởi để làm gì? Mà... cũng có thể cởi ra. Thử xem những cái dấu vết... hừm... của văn hóa.

Nhìn thấy cánh tay trần và khoảng vai của Nina, Gromov nheo mắt lắc đầu:

- Nhưng mà... tay của cô em... chẳng lẽ có thể đem trưng những hiện vật như thế này ra để quyến rũ nhân loại ư? Mặc vào đi. Hay là... không... gượm đã... Có mùi thơm gì thế này? Thế nào, nếu như tôi hôn vào cánh tay này, vào đây, ở khuỷu... Chà, hừm... chắc cô em cũng đồng ý rằng cô em chẳng thiệt hại gì, mà tôi lại có được một cảm giác thú vị mới mẻ để...

Gromov không có dịp được hưởng cái cảm giác thú vị đó. Nina kiên quyết từ chối nụ hôn; cô khoác lại áo vào và bỏ đi.

Về đến nhà, cô cười trong nước mắt.

"Lạy Chúa tôi, đàn ông rặt một lũ đểu cáng và ngu ngốc!".


5

Buổi tối, Nina ngồi khóc trong phòng.

Rồi bởi vì rất muốn chia sẻ nỗi đau khổ của mình với một ai đó, cô thay áo và đi sang phòng chàng sinh viên tự nhiên học Ikhnevmonov sống bên cạnh trong cùng khu chung cư.

Ikhnevmonov suốt ngày đêm chỉ ôm lấy đống sách, bao giờ người ta cũng trông thấy anh cúi sát khuôn mặt đẹp, xanh xao trên những trang sách in, vì vậy Nina gọi đùa anh là ngài giáo sư.

Khi Nina bước vào, Ikhnevmonov ngước đầu lên khỏi trang sách, hất tóc ra sau và nói:

- Chào cô Nina! Nếu cô nàng muốn uống chè, thì chè và giăm bông ở kia. Còn Ikhnevmonov phải đọc nốt chương này đã.

- Hôm nay em bị làm nhục, anh Ikhnevmonov ạ, - vừa ngồi xuống Nina vừa nói.

- Sao?.. Ai?

- Một luật sư, một bác sĩ, một lão già. Toàn bọn đểu!

- Người ta làm nhục bạn như thế nào?

- Một người bóp tay đến bầm tím, còn bọn khác thì dòm ngó và cứ bám riết lấy...

- Thế... - Ikhnemonov lật trang sách, nói. - Thiệt quá đáng.

- Tay vẫn đau, khó chịu, - Nina than vãn.

- Một lũ đê tiện! Bạn uống trà đi!

- Có lẽ, - Nina buồn rầu mỉm cười, - cả anh cũng muốn xem tay em như mấy người kia?

- Xem để làm gì? - chàng sinh viên mỉm cười. - Có vết bầm - bạn nói tôi tin rồi mà.

Nina uống trà. Ikhnemonov giở từng trang sách.

- Đến tận giờ cánh tay vẫn rát, - Nina lại than thở. - Có phải đắp thuốc không anh nhỉ?

- Tôi không biết.

- Hay là để anh xem tay? Em biết anh không như những người khác, em tin anh.

Ikhnevmonov nhún vai.

- Làm phiền bạn làm gì?... Nếu tôi là thầy thuốc thì tôi đã giúp bạn rồi. Nhưng tôi học tự nhiên...

Nina cắn môi, đứng dậy và khẩn khoản:

- Nhưng dù sao anh cũng nhìn qua một tí.

- Thì nào, đưa tay bạn đây... Đừng lo... bạn chỉ tuột áo khỏi vai... thế... Đây à?.. Hừm. Đúng là vết bầm. Cái lũ đàn ông này. Nhưng nó sẽ chóng khỏi thôi.

Ikhnemonov lắc đầu đầy thông cảm và lại ngồi xuống chúi đầu vào quyển sách.

Nina ngồi im lặng, làn da trên vai màu sữa sáng đục lên dưới ánh đèn vàng vọt.

- Bạn khoác áo vào đi, - Ikhnemonov nói. - ở đây lạnh lắm.

Tim Nina thắt lại.

- Lão lại còn véo chân em nữa, - Nina bất ngờ nói sau một hồi im lặng.

- Cái đồ đốn mạt! - Chàng sinh viên lắc đầu.

- Chỉ anh xem nhé?

Nina cắn môi và muốn kéo váy lên, nhưng chàng sinh viên đứng dậy nói:

- Để làm gì? Bạn lại phải cởi cả tất, mà ở đây gió lùa lạnh lắm. Bạn sẽ cảm mất thôi, chẳng hay ho gì. Tôi có biết mô tê gì về y học cả đâu, như trong dân gian người ta vẫn nói ấy. Bạn uống trà đi.

Chàng lại vùi đầu vào sách. Nina ngồi thêm một lúc, thở dài và lắc đầu:

- Thôi em về đây. Không thì nói chuyện làm anh mất tập trung công việc.

- Không sao đâu, - Ikhnevmonov nói, bắt tay Nina thật chặt khi tiễn cô ra cửa.

Bước vào phòng mình, Nina thả người xuống giường. Và, khép mi mắt lại, một lần nữa cô thì thầm:

- Tất cả đàn ông đều đểu!

Đoàn Tử Huyến dịch từ nguyên tác tiếng Nga
 

Bac Vinh

GẮN KẾT
Hì.Hì.. Hình như truyện cười của bác nói về HHVN đấy. Ở HHVN có bác sĩ tovanhung, còn luật sư, nhà báo thì hình như có vài bác. Sinh viên thì có tuethuc, nhưng chắc sanh dziên tuethuc sẽ không xử như chàng sinh viên Ích-nép-mô-nốp kia mà chân tay sẽ táy máy, chọt chọt vào.. cái Tungsten T5 (đang rao bán)... :D. Còn nữa, hình như trưởng phòng là admin hay sao í... Thế còn nhân vật chính, nàng Lila là ai đấy nhỉ?

Tớ cũng tham gia Ctrl-C và Ctrl-V cái:

Gấp mấy lần?
Trong giờ học sinh lý người, một nữ sinh mất trật tự nhiều lần. Ông giáo đã nhắc nhở nhưng không được, tức quá bèn quát: "Này em kia, tôi sẽ đuổi ra khỏi lớp nếu em không trả lời được câu hỏi sau đây".

- Bộ phận nào trong cơ thể người lúc bé nhất và lúc to nhất có thể tích gấp bảy lần?"

Cô học trò suy nghĩ rồi đỏ mặt ấp úng không trả lời, chỉ cười "hi hi hi..."

Ông giáo: "Sao không trả lời đi còn cười gì?"

Cô học trò lại cười tiếp: "hi hi hi ..."

Ông giáo nổi giận lớn tiếng: "Đủ rồi! Trước khi ra khỏi lớp, em nghe câu trả lời đây. Đó là phổi, khi ta hít vào và thở ra thể tích chênh nhau gấp bảy lần. Còn cái "hi hi hi..." của cô chỉ có ba lần thôi"!

 

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Trong một lớp tập huấn về chống nạn quấy rối tình dục cho các sơ trong tu viện. Sau khi đã dẫn ra rất nhiều lý thuyết, mẹ bề trên hỏi một sơ trẻ đẹp trông rất ngây thơ :
- Con sẽ làm thế nào nếu trên đường về tu viện con gặp một kẻ có ý đồ quấy rối con ở một góc khuất.
Sơ trẻ trả lời đầy tự tin :
- CON ĐỀ NGHỊ HẮN TỤT QUẦN XUỐNG.
Cả lớp học ồ lên nhưng mẹ bề trên ra hiệu cho mọi người ngừng lại để cô sơ trẻ nói tiếp.
Sơ trẻ lại tiếp :
- SAU ĐÓ CON SẼ VÉN VÁY LÊN.
Cả hội trường lại ồ lên. Không chịu nổi nữa, mẹ bề trên liền khẽ nhắc nhở :
- Này con, đây là buổi học nghiêm chỉnh và con không nên làm thế trong bất kỳ tình huống nào.
Nữ sơ trẻ mới bình tĩnh trả lời:
- CON NGHĨ RẰNG MỘT NGƯỜI MÀ VÉN VÁY LÊN THÌ SẼ CHẠY NHANH HƠN NGƯỜI MÀ CÓ CÁI QUẦN ĐANG TỤT DƯỚI CHÂN.


Còn Gin
Một cô gái đi thi hoa hậu, tới phần thi vấn đáp, ban giám khảo nhìn vào hồ sơ thì thấy ghi:
4 đời chồng, nhưng còn gin, liền đặt câu hỏi:
Tại sao cô có bốn đời chồng mà vẩn còn gin ?

Cô gái trả lời:
Lấy ông chồng đầu là một anh chàng công tác tại phòng điều tra xét hỏi nên cứ GIỮ NGUYÊN VẸN, do vậy không làm ăn chi hết ----> Ly dị !

Người chồng thứ hai là một nhà hùng biện,
nên NÓI THÌ HAY CHỨ KHÔNG BIẾT LÀM ! ----> Ly dị !

Người chồng thứ ba là cộng tác tại viện bảo tàng ,
nên KHÔNG SỜ VÀO HIỆN VẬT ! ----> Ly dị !

Người chồng thứ tư là cộng tác tại phòng kế hoạch ,
nên CHỈ VẠCH RA RỒi ÐỂ ÐÓ, KHÔNG LÀM TIẾP ! ----> Ly dị luôn !

Ban Giám Khảo hỏi tiếp:

Nếu đoạt được vương niệm hoa hậu, cô sẽ lấy chồng làm nghề nào ?
Em sẽ lấy anh đạp xích lô
Tại sao lại là đạp xích lô ?
Tại đạp xích lô rất thực tế, LEO LÊN LÀ ÐẠP LIỀN !
 

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Vài truyện vui về vova, có rất nhiều, chỉ lựa ra vài cái.

Cô giáo
Trong giờ học cô giáo đang giảng bài về con cò và con gấu . Để mở đầu cô giáo hỏi học sinh:
- cô hỏi cả lớp con gì biết bay nè!
Mọi cánh tay đều giơ lên trong đó có vova là dơ cao nhất và chưa đợi cô mời cu cậu đã đứng phắt lên trả lời :
-Thưa cô là con chim ạ .
Không đúng ý cô, cô hơi bực:
-Em nghĩ vậy nhưng cô nghĩ khác , cô nghĩ đó là con cò .
-Vậy các em cho cô biết con gì sống trong rừng có lông lá đầy mình ?
Lại la vo-va:
-Thưa cô đó là con khỉ ạ!
Lần này thì cô giáo bực thiệt rồi:
-Em nghĩ vậy nhưng cô nghĩ là con gấu .Các em còn muốn hỏi gì nữa không ?
Lại cu vova:
-Thưa cô , vậy em đố cô chứ cái gì dài khoảng 10 cm , thụt ra thụt vào mà fụ nữ rất thích?
Cô giáo nghe xong đỏ cả mặt,liền mắng:
-Vova đố bậy cô đuổi em ra khỏi lớp bây giờ.
-Thưa cô cô nghĩ như thế nhưng theo em đó là......cây son môi!

--- đã xóa ---

Vô va đi sô chi với mẹ. Nó thắc mắc : sao các chú ai cũng có bọc to dưới háng .
Mẹ nó giải thích : cái bọc đó càng to chứng tỏ người ta càng giàu.
Lúc sau, nó kêu lên : Ối , chú kia chắc phải tỷ phú.
Mẹ : đâu ? ah ... rồi, lát nữa mẹ sẽ cho chú ấy phá sản ngay lập tức.
 

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Nguyên tố: Woman
Người phát hiện: Adam

Khối lượng nguyên tử: Thường nặng 118 pound. Các đồng vị khác có khối lượng chênh lệch từ 100 - 550 pound cũng đã được tìm ra và phân loại.

Phạm vi tồn tại: Có một số lượng lớn ở tất cả các thành phố, miền quê, miền núi vùng sâu vùng xa và thậm chí ở cả những chỗ mà người ta không muốn có sự hiện diện của chúng.

Tính chất vật lý:
1. Bề mặt được bao phủ bởi lớp màng có màu cũng như các chất hoá học bí hiểm.
2. Sôi không cần ngoại lực tác động và đóng băng không cần nguyên nhân. Có những lúc bùng lửa đều đặn theo chu kỳ.

Tính chất hoá học:
1. Có hấp lực đặc biệt trước vàng, bạc, bạch kim, đá quý....
2. Có khả năng hấp thụ một khối lượng vật chất đắt đỏ với số lượng cực lớn mà không hề "lăn tăn".
3. Có thể tự động phát nổ mà không có dấu hiệu cảnh báo và tiếng nổ chỉ tắt đi sau nhiều ngày.
4. Không bị hoà tan trong chất lỏng nhưng độ hoạt tính tăng theo cấp số mũ với sự bão hoà trong alcohol.

Ứng dụng:
1. Làm vật trang trí gây ấn tượng mạnh, đặc biệt trong xe hơi thể thao và rạp chiếu bóng.
2. Có thể trở thành một phương tiện hữu ích giúp ta nghỉ ngơi thư giãn nhưng cũng có thể là nhân tố gây căng thẳng, nói chung là phải tuỳ vào chủng loại.

Tests:
1. Loài kiểu mẫu sẽ chuyển sang màu đỏ khi bị phát hiện trong trạng thái "thiên nhiên".
2. Đa số sẽ chuyển sang màu xanh khi bị xếp dưới một loài có tính năng trội hơn. Lúc đó nó sẽ tìm mọi cách giết chết đối thủ.

Sự nguy hiểm:
1. Cực kỳ nguy hiểm nếu người sở hữu nó không có kinh nghiệm. Các thiết bị điện tử trong tay nó thậm chí có thể biến thành những quả bom.
2. Phải rất thận trọng, giữ bí mật tuyệt đối khi ngoài nó ra ta còn sở hữu thêm ít nhất một nguyên tố nữa.
 

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Chuyện vợ chồng
Hai vợ chồng cùng làm nghề xuất bản sách .Đêm tân hôn của họ thật là thơ mộng .Họ nói vớ nhau đủ chuyện , từ chuyện yêu đương, gia đình ,bạn bè, nghề nghiệp ....Anh chồng âu yếm ôm vợ rồi đọc thơ:

Sách mới cho nên phải đắt tiền
Chị vợ nghe vậy liền ứng khẩu luôn:
Hôm nay xuất bản lần đầu tiên
Anh chồng ghì chặt vợ mình vào lòng và đọc luôn:
Anh còn tái bản nhiều lần nữa
Chị vợ sung sướng đọc thơ trong tiếng thở:
Em để cho anh giữ bản quyền

Vài năm sau:

Cô vợ đọc:

Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kĩ như trước nữa
Để sách thêm mơ giác mộng lành

Anh chồng ngâm nga:

Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng leo, bìa lem luốc
Đọc tới đọc lui, truyện cũ mèm

Cô vợ thanh minh:

Sach cũ nhưng mà truyện nó hay
Đọc hoài vẫn thấy được ....bay bay
Đọc xong kiểu này, rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay ...

Anh chồng lầu bầu:

Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao trông giống gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào hiệu sach ....nuốt ko trôi ...

Bố hàng xóm đi ngang qua lẩm nhẩm:

Sách cũ nhưng mà tui chưa xem
Nhìn anh đọc miết ...cũng thấy thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc lén
Liệu có trang nào anh chưa xem??
 

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Bên nào nặng hơn
Chàng trai chở người yêu trên xe đạp lên dốc một ngọn đồi. Thấy anh chàng
quá mệt nhọc cô bạn đề nghị xuống đi bộ nhưng anh chàng khăng khăng từ
chối :
- Em à, Anh thương em mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng
qua, thì con dốc này là gì đâu.

Hôm sau anh chàng cũng chở papa qua con dốc đó:
- Papa à, con mệt quá rồi, thôi mình xuống đi bộ nghe papa.
Papa:
- Hôm qua tao thấy mầy chở con bé bồ chạy phăm phăm qua dốc này mà, sao hôm nay mới chút xíu mà đã mệt rồi?
Chàng trai:
- Vậy con hỏi papa nhé, giữa tình và hiếu, bên nào nặng hơn?

Trong một chuyến bay đêm...

- Em ơi , anh nghĩ chắc mọi người ngủ hết rồi,chúng ta .......làm phát đi....ra toilet đi

Tiếng bước chân...

-Cái này trống này . Không có ai nhìn hết, anh vào trước đi !
-Hơi chật , để anh ngồi xuống đã ..
-Anh có mang....... áo mưa không ?Trùm vào nhanh đi !

Có tiếng thở đài khoan khoái .....

-Thật tuyệt ....chao ôi......nhịn mãi......sướng quá.

Có tiếng xột xoạt trên hệ thống loa và một giọng nói khác vang lên :

-Đây là thông báo của phi công trưởng gửi đến hai hành khách trong toa . Chúng tôi biết quý vị đang làm gì và theo luật hàng không, điều đó là tuyệt dối cấm trong chuyến bay này ......Hãy dập tắt hai điếu thuốc và yêu cầu bỏ áo mưa ra khỏi máy dò khói........
 

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Hội thảo khảo cổ quốc tế

Trong một cuộc hội thảo quốc tế về khảo cổ học với sự tham gia của các nhà khoa học hàng đầu thế giới từ Nga, Mỹ và Việt Nam, các nhà khoa học trình bày về những phát kiến mới nhất vê khảo cổ học ở nước mình.

Các nhà khoa học Nga bắt đầu trước bằng những phát hiện của mình: họ đã đào sâu dưới hàng trăm mét đất vùng Xi-be-ri và tìm thấy một mẩu dây đồng. Họ kết luận rằng 1000 năm về trước, tổ tiên cua họ đã có điện thoại. Một tràng pháo tay hưởng ứng vang lên.

Đến lượt các nhà khảo cổ học Mỹ công bố những phát kiến vĩ đại của mình: họ đào sâu trên ngàn mét đất vùng đất miền Tây Texas và thật kỳ lạ họ đã phát hiên những sợi dây thuỷ tinh trong suốt. Và kết luận được đưa ra là 5000 năm trước, tổ tiên của người Mỹ đã sử dụng cáp quang. Lần này những tràng vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt còn to hơn va kéo dài hơn nữa.

Cuối cùng là đến lượt các nhà khoa học Việt Nam. Các vị đại biểu các nước nín thở chờ đợi và họ cũng nhịn được đến lúc các nhà khoa học Việt Nam trình bày: họ đã đào sâu 10 mét dưới chân tháp Rùa, Hà Nội và họ đã... không tìm thấy gì hết. Và kết luận của các nhà khảo cổ Viêt Nam là 10.000 năm trước, tổ tiên người Việt đã có vệ tinh và điện thoại di động...

Cả hội trường vang lên những tràng vỗ tay như sấm dậy. Những tiếng "Việt Nam muôn năm!" vang lên không dứt...
 

dungnd

THÀNH VIÊN DANH DỰ
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
What is the difference between girls aged 8, 18, 28, 38, 48, 58, 68 and 78 ?


At 08 - You take her to bed and tell her a story.

At 18 - You tell her a story and take her to bed.

At 28 - You don''t need to tell her a story to take her to bed.

At 38 - She tells you a story and takes you to bed.

At 48 - You tell her a story to avoid going to bed.

At 58 - You stay in bed to avoid her story.

At 68 - If you take her to bed, that''ll be a story!!

At 78 - What story ? What bed ? Who are you ?

(St.)


Những nghề của đàn ông mà phụ nữ thích nhất!


Bác sĩ, vì ông ta nói:
- "Hãy cởi quần áo ra !"

Nha sĩ, vì ông ta nói:
- "Hãy mở to ra !"

Người giao hàng, vì hắn nói:
- "Tôi đặt nó phía trước hay phía sau ?"

Nhà trang trí nội thất, vì hắn nói:
- "Một khi vào trong, bà sẽ khoái mê tơi !"

Chuyên gia thị trường chứng khoán, vì hắn nói:
- "Sẽ leo lên, trồi sụt và hạ xuống dần dần !"

Chuyên gia ngân hàng, vì hắn nói:
- "Nếu rút ra quá sớm, sẽ mất hết lợi ích"

Nhân viên lắp đặt điên thoại, vì hắn nói:
- "Bà muốn trên bàn hay dựa vách tường ?"
 

Petronius

GẮN KẾT
GÂY DỰNG
He he thằng bạn ở TQ vừa dịch cái truyện cười, đọc đau hết diều:

Đề mục : Người mà em thích nhất.
Tác giả : Hoàng Tiểu Dương – Lớp 7A.

Thưa Cô, trên cơ bản, đề mục này cô cho làm em có chút khó khăn.

Tại sao ?

Tại vì em thích quá nhiều người. Em thích cô bé nữ sinh tiểu học sớm tối gặp em đều cười với em ở kế bên nhà, tuy em cảm thấy em rất đẹp trai, nhưng em với nó so thì tuổi nó quá nhỏ, cho nên tuy em thấy nó rất dễ thương nhưng em vẫn thích con gái có nét đẹp thuần thục và mái tóc quăn lọn kiểu Ba Lan.

Hình dáng, đương nhiên là cần phải tiêu chuẩn hạng nhất cấp quốc tế, ngực ra ngực, eo ra eo, … ra … Cho đến bàn chân, trên cơ bản em yêu cầu không nhiều, chỉ cần da mềm mại, khúc tuyến ưu mỹ, mười phần khiêu gợi, như vậy là đủ rồi. Đem so với chủ nghĩa hoàn mỹ của ông già em thì em nghĩ yêu cầu của em đơn giản hơn nhiều rồi. Tuy nhiên, con gái hội đủ những điều kiện trên, trước mắt em vẫn chưa tìm được, cho nên em chỉ có thể nói ví dụ như nhỏ Hứa Thi Thi lớp D, wa, em nghĩ em là đứa con trai “nguyện chảy nước miếng chứ không đụng tới”. Điểm này em nhìn thấy ở ông già em, người bạn đời của ổng, a … wa, lắc đầu hơi bị nhanh !

Mỗi ngày về nhà đều quản lý chặt chẽ ông già em, không cho ổng hút thuốc trong nhà, không được vừa tắm vừa nghe điện thoại, không được xử lý công văn quá 12 giờ khuya, ông già em hiện tại nếu muốn làm thêm cũng phải gọi điện thoại về nhà. Không chỉ như vậy, còn quy định ngày sinh nhật của người trong nhà, ổng nhất định phải về sớm, Ôi ! Điểm này là em thích nhất, bởi vì từ sau khi mẹ em chết, em đã không bao giờ được cùng ông già ăn sinh nhật ! Khỏi cần nói sinh nhật, ngay cả ngày xx, lễ xx, em cũng không gặp mặt ổng, cho nên em thường chạy đến nhà bạn ăn sinh nhật. Mà hiện giờ ngày nào em cũng gặp mặt ông già, thật là có chút cảm động, nghĩ lại năm xưa 1 tháng em thấy mặt ổng được vài lần, khi cần tiền thì đi tìm cái máy rút tiền, đi mua đồ thì dùng bản phụ thẻ tín dụng, lúc đó xém chút nữa em cho rằng 1 mình em cũng có thể sống trên cái thế gian này.

Ôi, em lạc đề rồi. Cô ! Cô không vì như vậy mà trừ điểm em chứ ? Bài làm văn của Cô em viết rất nghiêm chỉnh rồi đó ! Chỉ vì lạc đề là bị trừ điểm, quá không có thiên lý rồi. Em tin rằng Cô sẽ không trừ điểm em ! Xin Cô đừng phụ lòng tín nhiệm của em đối với Cô !

Trở lại, người em thích nhất, chính là anh Hào ngồi kế nhà em, Cô nhất định cảm thấy rất nghi ngờ, tại sao em gọi 1 người cùng tuổi mình là “anh” ? Thật ra, lý do rất đơn giản, bởi vì ảnh là đối tượng em sùng bái.

Có 1 lần, em bị tụi lớp 6 nhìn thấy ghét, tụi nó nói gặp em lần nào là đập em lần đó, sau khi anh Hào biết liền đi tìm oánh tụi lớp 6 đó 1 trận, còn nói với tụi nó sau này không được đụng tới người trong lớp của ảnh. Ôi ! Từ sau lần đó, em bắt đầu sùng bái anh Hào cực độ, tuy ảnh rất dốt, mỗi lần kiểm tra Toán và các môn tự nhiên đều cách không xa điểm 0, nhưng mà trình độ viết văn của ảnh đã đạt đến cảnh giới không cần lên lớp cũng có thể thi được điểm cao, ai biểu ảnh có 1 đôi Ba Mẹ là nhà văn. Em có lần đề nghị giúp anh Hào bằng cách cho ảnh copy bài kiểm tra Toán và các môn tự nhiên, nhưng mà bị anh Hào đuổi về, ảnh nói làm người phải quang minh chính đại, không thể làm những việc trái với lương tâm. Tác tệ là làm trái với lương tâm sao ? Những đứa không tác tệ mới không tuổi thơ chứ !

Tương lai trưởng thành ảnh sẽ hối hận, lúc mỗi người đang nói về những việc xấu mình làm khi còn nhỏ, chỉ có 1 mình ảnh nghĩa chính từ nghiêm mà nói : “Ta chưa từng làm chuyện xấu !”, em nghĩ thời khắc đó, tất cả mọi người sẽ xuất hiện 3 sợi dây hắc ám trên trán, sau đó sẽ bắt đầu huýt sáo những điệu nhạc gió lạnh mùa thu và 1 bài ca Phong Diệp. Tuy là như vậy, em vẫn thích anh Hào, em sẽ giúp ảnh, về những mặt ảnh không có cách nào hiểu được cái thế giới này trong cái đầu đầy chính nghĩa của ảnh.

Người thứ 3 em thích, chính là ông già, nhưng mà cái gã này, em cảm thấy thực tế rất khó nói tại sao em thích ổng, cho nên chắc là em sẽ dùng “phản diện thuật” để nói mới được, lấy cái không thích chứng minh cái thích. Ông già em là 1 người đàn ông đáng ghét, mỗi khi đi làm về ổng hay cởi cái áo lót đầy mùi hôi của ông trùm lên đầu người khác bắt người ta phải ngửi. Trước đó còn thích vừa tắm vừa hát “Tuyết Trung Hồng” trong phòng tắm, giọng hát của ổng nếu xứng với từ “hay”, vậy thì dùng tiếng ván cót két mà kêu trời. Ổng còn thích tặng những thứ kỳ quái cho người khác, chính là những thứ mà khi nhận được Cô chỉ muốn vứt đi, giống như lần sinh nhật trước của em ổng tặng cho em 1 con heo búp bê mà khi bóp nó 1 chút, nó sẽ … đại tiện ra 1 đống, làm em lúc đó vứt nó tại chỗ. Sự tích kỳ quái của ông già em rất nhiều, nếu em viết ra từng chuyện thì em nghĩ em viết hết bài làm văn của cả lớp cũng không cách nào viết hết được sự nghiệp phong phú của ổng, cho nên phần ông già em hay là cho qua vậy.

Em còn thích 1 người, người đó là người yêu mới của ông già em, cũng là bà ác phụ cực lực “cải cách” nhà em (ác phụ là do ổng tự nói, em lại thấy đó là 1 loại đặc sắc của gia đình). Người đó là người mà ông già em phải thêm mấy lớp da heo dày lên mặt mới đạt được. Trên cơ bản, cá tính có chút lấn át, thông thường chuyện gì đều do bả nói là đủ rồi, không cho người khác phản đối. Ngay cả những thú vui cuộc sống của em như xem tivi, ngủ ngày cũng bị bả đoạt mất kỷ lục, bả không cho phép em về nhà là xem tivi liền, còn quy định em không được ngủ sau khi xem xong hoạt hình lúc 7 giờ, nhất định phải đúng 9 giờ mới được ngủ. Mỗi người khi về nhà còn phải nhất định nói “x về nhà rồi”. Làm nhà em biến thành giống như phát xít Đức, vô cùng kỷ luật.

Nhưng mà bả cũng là dạng người khiến người ta vừa yêu vừa ghét, nếu nói cho nghiêm chỉnh thì cũng xem như là khá rồi. Chỉ có điều em vẫn chưa hiểu, ông già em làm sao lại thích bả chứ ? Vừa dữ, vừa nghiêm, vừa không có vóc dáng đẹp, theo cảm giác thì bả là 1 thành viên tu đạo của những phái cấm dục. Ở điểm thân hình, ôi, thật là hại em năm đó còn tưởng tượng ông già rốt cuộc sẽ đem người yêu mới về nhà như thế nào, theo nhãn quang và điều kiện của ổng, nhất định phải là loại mỹ nữ tóc vàng mặc áo đỏ bó sát thân, mang giày cao gót. Thật không ngờ … đời người đầy những điều không dự đoán trước được, kế hoạch vĩnh viễn không qua được biến hoá, ôi, ông già tự nhiên mang về nhà 1 bà mặc áo T-shirt rất phổ thông, quần Jean bị giặt đến nỗi biến thành màu trắng, lại còn mang giày bata trắng, xem ra khác xa tưởng tượng của em.

Ôi, chuông đổ rồi, em chỉ viết đến đây thôi, dù sao em người em thích cũng viết được tương đối rồi, nếu viết tiếp thì chắc là xuất hiện thêm mấy người qua đường, cho nên dừng tại đây vậy.


Cô Giáo phê bình :
1) Ái mộ cô bé học sinh tiểu học là việc tốt, nhưng phải chú ý việc học.
2) Tác tệ và tuổi thơ không có quan hệ trực tiếp với nhau, đừng có lấy tuổi thơ của mình với tác tệ thêm vào dấu “=” !
3) Về việc khẩu ngữ hoá cách xưng hô với Phụ Thân, hãy dùng những từ xưng hô như “Phụ Thân”, “Cha”, …
4) Cô thích cách ăn mặc như vậy ! Thật là xin lỗi đã phá mất mộng tưởng của em !

Ghi chú :
1) Nói với mày bao nhiêu lần rồi, không được viết tao vào bài làm văn ! Lần sau còn tái phạm, tao cho mày bài tập làm đến chết !
2) Lần sau khi ăn sáng mà còn nói sau lưng tao những lời “Ôi ! Đáng tiếc là 1 người đàn ông a ! Không ngực, không eo, không mông” thử xem. Mày cẩn thận ngày nào tao cũng cho mày ăn trứng ung !
3) Mày học ở đâu ra cái loại từ “phái cấm dục” hả ?! Có phải ông già mày dạy không ?! Hắn muốn chết à !
 

Bài viết cần bạn xem thêm

Các Mod cho em hỏi mấy ngày nay dd bị lỗi hay nick em bị banned mà em ko vào đọc thông tin được, nếu lỗi xin chỉ giúp em cách khắc phục, tks
Top