Vài nét về Hà Nội và Sài Gòn

Các thớt khác của philipshero

Petronius

GẮN KẾT
GÂY DỰNG
He he anh Tuấn bi quan quá, bài Trả lại em yêu của Phạm Duy mặc dù em là người Bắc nhưng cũng biết mà.

Cá nhân em thích hai bài khác về Sài Gòn, cũng là những bài chưa được lưu hành chính thức: Đêm nhớ về Sài Gòn của Trầm Tử Thiêng và Khi xa Sài Gòn của Lê Uyên & Phương.
 

Jojo

GÂY DỰNG
....Gió mùa về đúng chập tối. Gió về khiến màn đêm xáo động. Gió kèm áp thấp nhiệt đới về nhanh quá. Và kìa, gió đã bắt đầu chạm vào những ngọn cây hoa sưa (mà nhiều người chưa biết nên cứ nhầm là hoa sữa) đang nở hoa trắng muốt trên đỉnh núi Nùng trong vườn Bách Thảo, rồi mơn man lùa vào những vòm sấu và xà cừ đường Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng gỡ những đám bụi bám từ nhiều ngày nay trên các phiến lá. Rồi cứ thế, gió thổi dọc những phố cổ phố cũ Lý Nam Đế, Phùng Hưng, Quán Thánh, Hàng Cân, Đồng Xuân, Hàng Đường..., hất tung những cánh rèm che cửa giăng giăng nơi gác nhỏ. Không hẹn trước, gió cứ đi hoang trên các nóc nhà cao tầng khiến cho những cột ăngten tivi xoay xoay lật bật làm nhiễu kênh của nhiều gia đình sống trong tập thể. Rồi đột nhiên, gió rẽ ùa vào giở soạt cuốn vở của cậu học trò đang ngái ngủ. Chẳng ý tứ gì, cứ tràn đầy phóng khoáng, gió không gõ cửa mà xộc thẳng vào căn phòng ấm sực của đôi uyên ương đang nồng đượm tân hôn. Gió ùa về tới những hàng sấu già đường Trần Hưng Đạo, gió lang thang đi ngược đường Bà Triệu và muốn dừng lại ở Hồ Gươm. Gió lượn một vòng quanh gần một trăm loài cây trên mép hồ, đủ cho hàng liễu góc Hàng Khay rung lên tất bật; còn cây gạo già cố tỏ ra vạm vỡ hiên ngang đối diện với tượng đài Lý Thái Tổ cũng khẽ rơi bộp một bông hoa đỏ như thể đánh thức tháng 3. Gió mùa xua đi màn sương bàng bạc, nằng nặng cứ cố ủ lấy Tháp Rùa suốt mấy tháng ròng. Gió khẽ chạm vào đánh thức Tháp Bút đang buồn ngủ rồi gió tiếp tục phiêu du với mặt nước Hồ Gươm nhiều ngày vẫn cứ im lìm. Mặt Hồ Gươm đang lung linh trong ánh đèn màu chợt lăn tăn gợn sóng, rồi thi thoảng cuộn lên những lằn sóng táp vào bờ đá bả xi măng trắng lạnh. Chỉ thế, rồi gió dịu đi, và hơi lạnh ở lại bắt đầu tràn ngập thành phố...

Ừ nhỉ. Nhanh thật. đã là tháng Ba rồi. Bánh chưng, thịt mỡ, dưa hành tưởng đã đi qua mang theo cả gió Bấc và mưa phùn. Vậy mà gió mưa lại về, đậu trên những hàng cây mái phố để tiếp tục rủ rê mầm xanh lộc biếc của muôn loài cây hoa trong lòng thành phố. Mấy hôm trước thấy nắng vàng phập phồng giống những nốt nhạc vương trên các con đường rợp bóng cây xanh cứ ngỡ cả Hà Nội đã chạm tới mùa hè. Nhưng nay gió lại ùa về như để kéo dài khoảnh khắc cho những đôi lứa yêu nhau. Kéo dài sự nũng nịu lúng liếng trong màn đêm mưa bụi bên bếp ngô nướng Hàng Chai hay bát ốc luộc của cái quán ốc Hà thành điển hình: chỉ hơn 1 m2 mà khách luôn xếp hàng chật ních chờ đến lượt ở phố Đinh Liệt, gần rạp Chuông Vàng vang danh một thời.
Gió về không quá bất chợt nhưng cũng khiến nhiều người trên phố giật mình về sự phong phanh của bộ đồ đang mặc, để khẽ so vai muốn níu tay bạn mình gần hơn nữa, và tất nhiên, không thể đành lòng cho xe lướt qua quán nhỏ chỉ chở đêm lạnh bán độc một món: bánh trôi Tàu với vị gừng thơm và nóng nằm trên phố Hàng Điếu mà khi ngồi chênh chếch có thể ngắm chợ Hàng Da vàng sượm ánh đèn trong phất phơ mưa bụi cuối mùa.

Gió mùa về lại vào đêm...Ừ. Thôi, hãy cứ để cho cái lạnh đứng ngoài khuôn cửa, đứng với muôn cây hoa trên những "góc phố mang tên hò hẹn". Ta hãy kéo rèm và khép cửa sổ lại để nghĩ tới sớm mai trở dậy. Khi ấy, chẳng biết cô gái ở làng hoa ngoại thành có còn nhớ lời hẹn, bứt hoa loa kèn chúm chím hé cười mang lên cho người -đã-từng-quen nơi ngã tư Bà Triệu vào sáng đầu tuần khi mùa hoa đã chạm?...

Trích "Gió mùa lại vào đêm" của Nguyễn Thanh Bình
Tạp chí VNQĐ số 622 (5/2005)


Phải trải qua đủ 4 mùa: xuân, hạ, thu, đông mới có cái cảm giác háo hức, nôn nao thật khó diễn tả bằng lời khi mong chờ một thời khắc giao mùa. Đang ở giữa mùa hè thấy mùa hè sao mà ngột ngạt oi nồng, chỉ mong mau chóng sang thu cho tiết trời dịu mát, háo hức chờ đợi cái se se lạnh của những cơn gió đầu mùa, để đến giữa muà đông, lại thấy sao mùa đông trôi qua chậm chạp thế, đếm từng ngày để được thấy trời đất vào xuân... Năm nào cũng thế, có lẽ cả nhiều năm sau vẫn vậy, cái háo hức vẫn vẹn nguyên như khi ta còn là đứa trẻ, háo hức chờ sang mùa để diện cái áo mẹ mới mua cho...


(Thấy phe Hà Nội hơi yếu thế, em post nhảm vài dòng :D)​
 

DigitalWorld

GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Trời, đọc đến đoạn đầu cứ tưởng của Jojo viết, nghĩ thầm sao hay quá :) nhưng mà đoạn sau đoạn trích dẫn cũng hay không kém.

Phe HN đâu có yếu thế, phe nào cũng là "đằng mình" mà Jojo :D
 

emmiu

Vào HHVN có lọng che đầu!
THÀNH VIÊN DANH DỰ
Thích 2 câu này (không biết của ai):
"Sài Gòn những hàng me sóng đôi
Nên đi dạo phố phải hai người."

Và câu này:
"Từ độ mang gươm đi mở cõi
Ngàn năm thương nhớ đất Thăng Long."
 

bat-hoi

GÂY DỰNG
NHẬP HỘI
hè hè, ai dám nói dân thích công nghệ là khô khan, mấy bác ở đây và wifi ai cũng chúi mũi vào laptop, pda...mà đụng chuyện cũng lãng mạn ghê nhỉ, cái chủ đề tưởng đọc cho vui của phillipsero kéo tới 15 trang rồi kìa.......
 

emmiu

Vào HHVN có lọng che đầu!
THÀNH VIÊN DANH DỰ
Hà Nội

"Giống như cảm giác ngột ngạt mỗi khi ngồi trước một bát phở ở một quán treo biển “Phở Hà Nội” mà ăn thử một thìa lại thấy… không hề Hà Nội. Giống như cảm giác quặn cả ngực những đêm nằm trong căn phòng mát lạnh, nghe tiếng xe chạy rầm rập ngoài đường mà nhắn một cái message vô vọng vào không trung: “EM THEM AN BUN THANG O NGO HANG HANH QUA ANH OI!”. Đứa em họ nghe giọng chị sụt sùi qua điện thoại mà thắc mắc: “Hà Nội là gì mà chị phải khóc thế? Em cũng là dân Bắc mà đâu có nhớ đến vậy đâu?”.
Ừ, Hà Nội là gì nhỉ?
Có lẽ là những thứ sau đây:
Một: Phố Phan Đình Phùng chạy dài êm đềm với hàng cây lá mướt mát xanh. Mùa xuân có Hoa Xưa nở trắng muốt, bồng bềnh bay như mây trên đầu. Mùa hạ có lá sấu vàng trút thành từng thảm dài lách tách dưới vòng bánh xe, mùi sấu chua ngai ngái lẫn trong gió. Mùa thu nắng hối hả, có những tàng cây lớn xoè ra như hai bàn tay khum khum che nắng trên đầu. Mùa đông mới tuyệt diệu, khi có thể nép sau lưng một ai đó, ấm và mịn với một chiếc áo khoác vải đã hơi sờn, ngửa cổ nhìn bầu trời xám biếc lửng lơ giữa hai vòm lá trôi trên đường.
Hai: Ngõ Hàng Hành nhộn nhạo cả đêm lẫn ngày. Những đứa con trai mới lớn ngồi lẫn với những ông trung niên mặt đăm chiêu như đang chuẩn bị rút hết tiền lương cá độ một trận bóng, cà phê đặc sánh, thơm điếc cả mũi, ngồi chênh vênh trên những chiếc ghế nhựa nứt toác rất dễ kẹp một cái đau điếng vào mông, dọc vỉa hè nhỏ, ngắm các em gái học đòi sành điệu đi lại cảnh vẻ trước mặt. Nhạc ở đâu đó xập xình. Một quán bún mọc ba tầng ở đầu này, một quán xôi gà, bún thang chặn ở đầu kia, cái vị luẩn quẩn của thịt đùi gà, trứng tráng mỏng vàng ruộm, giò lụa thái chỉ ngầy ngậy mà vẫn thanh không thoát đi đâu được.
Ba: Quán cafe vỉa hè ở 68 Nguyễn Du, những cái ghế mây xấu xí nhất mà người ta có thể ngồi vào, cong cả người, nhưng ai cũng thèm ngồi. “Ghế mây cơ! Không, không ngồi ghế nhựa!” – Khách hàng đòi, và anh Tuấn chủ quán nhăn cái mặt gầy, lầm bầm đi vào mang ra một cái ghế với miếng chiếu lót rách tướp và một cốc trà Lipton tiết kiệm đá. Không khí buổi sáng thì không ở đâu có cả. Phố Nguyễn Du vắng, nắng lọt qua lá loe hoe lấp lánh cả mặt hồ Thiền Quang bên kia. Quãng này nhiều cơ quan, văn phòng, các em gái mặc đồ công sở, tóc kẹp thẳng băng đi bộ qua, mặt lạnh lùng mà vẫn hơi ưng ửng hồng vì một câu hát bâng quơ của anh chàng designer thích ngồi cafe vỉa hè. Thằng bé đánh giày mắt đen nhánh lom khom nhìn mặt khách lạ, sau khi đắn đo một hồi mới quyết định: “Được rồi, cháu bảo hành cho chú. Mai chú đến đây, cháu lau lại cho, không lấy tiền. Cái này gọi là chăm sóc khách hàng”…
Và là rất nhiều những: Bốn, Năm, Sáu… Hai nghìn một trăm, hai nghìn một trăm linh một khác…
Đêm. Mưa. Căn phòng mát lạnh và hơi mưa âm ẩm. Thèm đến chóng mặt được mở cửa sổ ra và nhìn thấy ngoài kia là hàng cây lá thân quen. Của Hà Nội. Của thành phố mà tôi đã ra đi."

Đọc cho vui các bác ạ. Topic này làm em nhớ nhà quá.
 

lockelaton

HH Terrorist
THÀNH VIÊN DANH DỰ
Chuyện này là bình thường đó bạn, dân tin học coi vậy mà chơi nhạc và viết văn cũng ghê lắm, đâu phải cứ làm khoa học là phải khô khan,
 

Hassler

Mót lười
Staff member
GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Hà Nội còn là nhưng lúc đêm đêm ngồi uống cốc rượu mực dưới chân nhà thờ lớn chỗ Nhà Chung nữa :)
nghe tiếng chuông thấy buồn lạ
 

conf

GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Gia đình mình gốc Bắc. Mình đã ra Hà Nội vài lần nhưng lần nào cũng nhớ da diết cái ồn ào của Sài Gòn. Hic hic mình thành người Sài Gòn chính hiệu rồi ư ? :D
 

DigitalWorld

GẮN KẾT
GÂY DỰNG
Hì hì đúng là chuyện ngoài lề, từ bài cái khác nhau giữa HN và SG bây giờ chúng ta đang chuyển dần sang chủ đề yêu quê hương, yêu đất nước và cái nhớ của người xa nhà xa quê hương :D

Cái đó nếu phân tích dưới ánh sáng của khoa học tự nhiên thì cũng là lẽ thường tình, theo từ ngữ khoa học gọi là: bản năng tự nhiên + phản xạ có điều kiện + thích nghi môi trường và còn nhiều thứ khác nữa...

Bản năng tự nhiên của mỗi động vật (kể cả người) là nó sẽ quay về chốn cũ nơi đã từng sinh ra và lớn lên.

Phản xạ có điều kiện: Khi có kích thích đều đặn, động vật (kể cả người) sẽ hình thành một cung phản xạ gọi là phản xạ có điều kiện. Cứ mỗi khi thấy hình ảnh, tiếng động, âm thanh... quen thuộc (điều kiện) sẽ xuất hiện phản xạ. Nhà nghiên cứu Paplov đã nghiên cứu về vấn đề này.

Thích nghi môi trường: Động thực vật sẽ thay đổi cách sống và cách bắt mồi để tự thích nghi với môi trường mà nó đang sống. Tuy nhiên, bản năng tự nhiên và phản xạ có điều kiện (nếu đã hình thành) sẽ phần nào giữ được theo thời gian, lâu dần sẽ tắt đi...

Bài của emmiu hay quá, làm mình nhớ HN (phản xạ có điều kiện :D)
 

Bài viết cần bạn xem thêm

Chắc do đầu tư nhiều về các mảng truyền thông nên thường sẽ được để ý hơn
Top