Hàng năm cứ vào dịp đầu năm mới, mọi người lại chúc mừng nhau những điều tốt đẹp nhất, chúc mừng năm mới mạnh khoẻ, thành đạt và hạnh phúc. Trong các đám cưới, chữ hạnh phúc là dòng chữ trang trọng to đẹp nhất, hướng tất cả mọi người đều mừng cho lứa đôi hạnh phúc. Nhiều người đã suốt đời tu thân tích đức, làm điều thiện, làm phúc, để cầu mong cho mình, cho con cháu họ hàng và quê hương được sống yên vui hạnh phúc.
Các câu chuyện cổ tích dân gian của các dân tộc trên thế giới này đều có một điểm chung giống nhau là gửi gắm những ước mơ khát vọng ngàn đời về cuộc sống hạnh phúc của con người vào những bậc thần thánh, những ông phật, bà chúa, cô tiên... có đủ phép nhiệm màu. Những tôn giáo có hàng mấy ngàn năm với giáo lý khác nhau nhưng đều khuyên con người sống thành tâm, kính chúa, đều cầu nguyện cho con người thoát khỏi bể khổ của trần gian, luôn gặp may mắn, thành đạt, để rồi tận hưởng sung sướng, cực lạc ở cõi vĩnh hằng.
Trên quốc hiệu tên nước ta, chữ hạnh phúc là chữ cuối cùng và cũng là mục đích cao nhất mà tất cả đất nước và dân tộc Việt Nam đang hướng tới. Trong thời đại ngày nay, tất cả các dân tộc và mọi người, ai cũng phải thừa nhận rằng mình có quyền được sống tự do, bình đẳng và mưu cầu hạnh phúc. Mọi hoạt động hàng ngày của mỗi người, mỗi quốc gia và cả thế giới này, tuy rất khác nhau nhưng đều có mong muốn chung là đem lại cuộc sống hạnh phúc trên thế gian này. Vậy hạnh phúc là gì mà con người mong muốn, khát khao, cháy bỏng đến thế?
Hạnh phúc là trạng thái sung sướng, thỏa mãn của con người vì cảm thấy hoàn toàn đạt được ý nguyện. Trạng thái ấy có khi thoáng qua nhẹ nhàng, có khi sung sướng cao độ tràn đầy, có lúc là vui sướng xúc động sâu lắng, có lúc cảm thấy khó diễn tả, lung linh huyền diệu như bảy sắc cầu vồng...
Tất cả đều là mức độ khác nhau về sự sung sướng, mãn nguyện của con người. Đương nhiên là ý nguyện càng tốt đẹp, sự thành đạt càng trọn vẹn, thì niềm hạnh phúc càng lớn lao. Đó chính là trạng thái tốt đẹp nhất của con người trong cuộc sống, cho nên ai cũng mong mình có hạnh phúc, được hưởng hạnh phúc. Ai cũng muốn đi tìm hạnh phúc. Nhiều người đã sẵn sàng cống hiến hy sinh cho cuộc sống hạnh phúc của con người, sẵn sàng đem lại, trao lại hạnh phúc cho người khác. Hạnh phúc quả là mong ước lớn nhất, muôn thuở của tất cả mọi người, là khát vọng bẩm sinh của con người.
Thế nhưng vì sao con đường đi tìm hạnh phúc còn là muôn dặm cách xa? Vì sao có người đi tìm hạnh phúc nhưng lại gặp bất hạnh? Trước hết thử đặt câu hỏi hạnh phúc khởi đầu từ đâu? Tôi cho rằng hạnh phúc bắt đầu từ tình yêu. Một lứa đôi chỉ khi nào yêu nhau thật sự, mới gắn bó giúp nhau vượt qua thử thách, mới trao cho nhau hạnh phúc thật sự trong cuộc sống. Một gia đình hạnh phúc trước hết là gia đình hòa thuận, các thành viên trong gia đình thương yêu nhau, giúp đỡ nhau làm tốt trách nhiệm của mình, cha mẹ gương mẫu, con cháu hiếu thảo trưởng thành, đời sống gia đình ấm no hạnh phúc. Cũng từ ngọn lửa của tình yêu mà thôi thúc con người vươn tới mọi ý nguyện và thành đạt. Nếu tắt ngọn lửa ấy thì cuộc sống cũng thật sự không còn nữa. Ở làng SOS, ở trường Nguyễn Đình Chiểu, ở các lớp học tình thương trên khắp đất nước, nhờ những tấm lòng vàng về tình thương yêu của con người, mà hạnh phúc đã đến với những con người tưởng như là bất hạnh. Nếu không có tình yêu con người, tình yêu cuộc sống, thì cũng không thể hiểu nổi thế nào là hạnh phúc. Một tâm hồn, một trái tim lạnh giá, cằn khô, thì làm sao cảm nhận được hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ đến từ tình yêu, chỉ tìm thấy trong tình yêu mà thôi. Tình yêu càng cao đẹp thì hạnh phúc càng lớn lao. Chỉ có con người mới hiểu được mềm hạnh phúc bao la trong cuộc sống, khi ta gắn bó, vui buồn với mọi người. Khi bị mất niềm hạnh phúc ấy, con người mới hiểu nó một cách sâu sắc. Nỗi bất hạnh lớn nhất của con người là sự cô đơn, trống rỗng, bế tắc trong tâm hồn.
Ông Kim Woo Choong từng là Chủ tịch và là người sáng lập ra tập đoàn công nghệ Daewoo của Hàn Quốc, là nhà kinh doanh nổi tiếng giàu có, đã kể lại về quan niệm và hạnh phúc của mình là:
…"Điều quan trọng là cuộc sống vì mọi người. Khi bạn sống vì mọi người thì thế giới sẽ trở nên tươi sáng, ấm áp và hạnh phúc hơn. Cuộc đời khi đó sẽ trở nên đáng sống và tươi đẹp.
Bất cứ thanh niên nào dửng dưng với người khác và chỉ nghĩ đến sự thoải mái, sung sướng cho riêng mình, tôi thấy đều đáng khinh. Người như thế thì không chỉ không biết đến những lợi lộc họ nhận được từ xã hội mà anh ta rõ ràng cũng chẳng biết hạnh phúc là gì.
Tôi nếm vị hạnh phúc thật sự lần đầu tiên khi tôi còn đang bán báo ở Taegu, nơi gia đình tôi lánh nạn. Những ngày ấy chính vì chiến tranh, nên chúng tôi thiếu thốn đủ mọi thứ và có lẽ chết còn dễ chịu hơn. Chúng tôi thường xuyên bị đói, vậy mà một trong những điều trớ trêu của cuộc đời là chính sự đói khát ấy lại đem đến cho chúng tôi lòng can đảm để sống.
…Tôi phải bán ít nhất 100 tờ báo ở chợ mỗi ngày để trang trải những chi tiêu thiết yếu. Mẹ và các em tôi đợi tôi rất khuya để khi tôi về đến nhà chúng tôi có thể ăn cơm tối cả gia đình. Tôi luôn biết ơn mẹ và các em tôi về điều ấy. Tôi thật sự cảm thấy sung sướng khi cả bốn mẹ con ăn cơm cùng nhau. Tôi thật hạnh phúc và chúng tôi rất thích những bữa ăn như thế.
…Tôi phải bán được 100 tờ báo để chúng tôi có cái mà ăn, vì vậy thời tiết xấu có nghĩa là tai họa, vì tối thiểu tôi cũng phải hoà vốn. Có những ngày tôi chỉ kiếm được vài xu để lo bữa ăn gia đình. Những đêm ấy khi tôi về nhà thường mẹ và các em tôi đều đã ngủ và chẳng mấy chốc tôi hiểu ra tại sao họ lại ngủ bởi chỉ có độc một chén cơm và họ đã để dành nó cho tôi. Mẹ tôi dậy để cho tôi ăn và nói: "Cả nhà ăn rồi con chắc đói lắm và mau mà ăn đi”.
Tôi muốn oà khóc khi thấy các em tôi bị mẹ bắt đi ngủ đói, vì cả nhà chỉ còn có một chén cơm. Nhưng tôi giấu những giọt nước mắt của mình cũng như mẹ tôi đã giấu đi những giọt nước mắt của bà. Tôi nói dối rằng đã ăn mì trên đường về nhà, và bảo mẹ tôi với bọn trẻ ăn cơm đi.
Hai mẹ con tôi rõ ràng đang nói dối nhau và chúng tôi đều biết rõ điều đó, nhưng chúng tôi làm sao có thể bộc lộ tình cảm của mình bằng cách khác được? Cho dù khốn khổ đến thế nhưng đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng đó là thời kỳ hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi. Hạnh phúc là một cái gì đó không thể nắm bắt được giống như cầu vồng hay ảo tưởng. Mẹ và các em tôi đã trao nó cho tôi và tôi trao cho họ. Tôi không thể hạnh phúc hơn thế.
Chúng tôi nghèo vật chất nhưng chúng tôi giầu tấm lòng. Chúng tôi có rất ít nhưng đã cho nhau những gì mình có. Một số người có đủ thứ trên đời, nhưng họ không biết cho, do đó họ không thể là người giầu có được. Người giầu thực sự là người cho rất nhiều, cho những gì họ có, dù ít hay nhiều. Vì vậy ta phải thay đổi các quan niệm hiện tại về sự "giàu có" và trở lại với quan niệm rằng ai biết cách cho mới thực sự là người giầu có trên thế gian này."